Hai nhịp sống – Một tình yêu duy nhất

83 lượt xem

z

HAI NHP SNG MT TÌNH YÊU DUY NHT

Nó vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy. Ba mẹ chuẩn bị cho nó từng món đồ, dặn dò đủ điều trước khi nó rời nhà để đến nhà dòng tìm hiểu ơn gọi. Căn nhà nhỏ thân quen bỗng trở nên yên ắng đến lạ, chỉ còn tiếng ba mẹ loay hoay, ánh mắt đầy yêu thương xen lẫn lo lắng. Mẹ tiễn nó ra cổng, mắt đỏ hoe nhưng vẫn gắng nở nụ cười. Ba không nói gì, chỉ lặng lẽ dắt xe. Nó biết, ba mẹ không hề giấu được nỗi buồn, chỉ là đang cố gắng kìm lại để nhẹ nhàng nâng bước chân con.

Khi chiếc xe lăn bánh, nó ngoái nhìn lại ngôi nhà, nơi chứa đựng bao kỷ niệm đẹp. Một cảm giác vừa buồn bã vừa phấn khởi tràn ngập tâm trí nó. Nó biết rằng cuộc hành trình này sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình, và dù có khó khăn, nó cũng sẽ cố gắng để trưởng thành hơn. Ngồi sau lưng ba trên chiếc xe quen thuộc, lòng nó nghèn nghẹn. Đây là lần đầu tiên nó rời xa nhà, xa ba mẹ, xa những điều gần gũi nhất. Nước mắt cứ thế rơi, như mang theo cả nỗi nhớ nhưng chất chứa trong trái tim nó cũng tràn ngập hy vọng về hành trình phía trước.

Nó vừa thi đỗ đại học, vừa bắt đầu hành trình sống trong cộng đoàn tu trì. Hai hướng đi tưởng chừng khác biệt, nhưng nó chọn sống cả hai: vừa học tập, vừa dấn thân theo tiếng gọi thiêng liêng. Ban đầu, nó bỡ ngỡ lắm. Mọi sinh hoạt đều theo tiếng chuông: cầu nguyện, học hành, làm việc, nghỉ ngơi… Mọi thứ dường như đều mới đối với nó. Nó phải học cách sắp xếp thời gian, học cách sống chung với chị em, và nhất là học cách giữ lòng mình bình an giữa hai nhịp sống: nhịp sống sinh viên và nhịp sống tu trì.

Là một sinh viên, nó tật bật với những giờ lên lớp, nghe giảng, làm bài, thuyết trình. Bên cạnh đó, nó cũng là một người đang tìm hiểu ơn gọi, nớ ở và sinh hoạt cùng với cộng đoàn bởi thế mà nó cùng làm việc, sinh hoạt, cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, chia sẻ đời sống thiêng liêng. Cuộc sống của nó không giống như các bạn sinh viên khác, một cuộc sống “vừa học vừa tu” cuộc sống ấy có những thuận lợi nhưng không thiếu những khó khăn, thử thách. Để cân bằng giữa việc học tập và chu toàn những việc bổn phận của mình, nó luôn đặt cho mình phương châm: “Học để tu chứ không phải tu để học”, không chỉ dừng lại ở những gì nó học được, mà nó muốn có thể phục vụ, trao đi nhiều hơn với người xung quanh.  Vì thế nó luôn cố gắng học tập tốt, song bên cạnh là trau dồi nhân cách đạo đức, đời sống tương quan mật thiết với Chúa, với tha nhân. Học với nó là để hoàn thiện hơn chính mình mỗi ngày, học để biết, học để yêu mến, học để phục vụ và làm rạng danh Chúa.

Có những lúc nó mệt mỏi, chênh vênh: bài vở dồn dập, công việc bổn phận, hoặc đơn giản chỉ là lòng nó thấy trống trải. Nhưng rồi, một ánh mắt quan tâm, một sự quan tâm giản dị từ người chị em cùng chung sống, hay ánh nến cuối ngày nhẹ nhàng qua khung cửa nhà nguyện, tất cả như lời nhắn nhủ dịu dàng từ Chúa: “Ta vẫn ở đây, bên con.”

Và theo thời gian nó nhận ra, đời sống cộng đoàn không phải là sống cạnh nhau, mà là sống cho nhau. Trong cộng đoàn, mỗi người một tính cách, một nền nếp, một thói quen khác nhau…Khi sống chung, sự khác biệt có thể dẫn đến sự va chạm lẫn nhau. Có lúc nó cũng giận, cũng tủi, cũng muốn thu mình lại. Nhưng rồi những giờ đọc kinh bên nhau, những lần cầu nguyện trong sự thinh lặng, những bữa ăn tràn ngập tiếng cười giúp nó nhận ra: tình thương trong cộng đoàn không ồn ào, mà âm thầm, kiên nhẫn và bền bỉ. Người ta yêu thương nhau không phải vì hợp nhau, mà vì cùng mục đích chọn sống cho Chúa, và nhờ ơn Chúa mà đón nhận nhau. Cộng đoàn trở thành mái trường đào luyện nó mỗi ngày giúp nó trưởng thành hơn, biết học cách xin lỗi thật lòng, lắng nghe người khác đến cùng,  tập từ bỏ ý riêng để xây dựng đời sống chung….Không phải lúc nào cũng dễ, nhưng chính trong những lúc khó ấy, nó thấy mình lớn lên từng chút một , không phải bằng nỗ lực riêng, mà bằng ơn Chúa và sự nâng đỡ của chị em. Mỗi ngày trong cộng đoàn là một hành trình nên thánh giữa đời thường, không cần làm điều gì lớn lao mà chỉ cần sống chu toàn trong từng việc nhỏ, với lòng yêu mến và sự trung tín. Ở nơi ấy, nó học sống đơn sơ nhưng không hời hợt, sâu lắng nhưng không khép kín. Nó không chỉ học sống với Chúa, mà còn học sống với chị em và nhờ đó, học sống với chính mình một cách thật thà, nhẹ nhàng, bình an hơn mỗi ngày.

Sau bốn năm sống giữa hai nhịp sống học tập và tu trì, nó ngoảnh đầu nhìn lại hành trình đã qua, và thấy lòng mình dâng trào một niềm biết ơn sâu xa. Biết ơn những người chị đã lặng lẽ đồng hành, kiên nhẫn chỉ dạy từng điều nhỏ nhặt trong đời sống cộng đoàn, từ cách sống chung cho đến từng lời kinh nguyện. Biết ơn cộng đoàn, đã mở rộng vòng tay đón lấy sự non nớt, lắm khi còn ngây ngô và vụng về của nó, không bằng phán xét mà bằng ánh mắt thấu hiểu, cái gật đầu thông cảm, hay một nụ cười nhẹ nhàng. Biết ơn những giờ cầu nguyện chung đầy sự thánh thiện, những giờ chầu lặng thinh khi chỉ có mình với Chúa, để nó được sống thật với chính mình và nghe rõ hơn tiếng gọi dịu dàng trong tim.

Từng chút một, nó cảm nhận rằng không ai theo Chúa một mình. Con đường ơn gọi không phải là hành trình cô độc, mà là một chuyến đi có nhiều người bạn đồng hành. Mỗi khuôn mặt nó gặp, mỗi câu chuyện được sẻ chia, mỗi bữa cơm chung, mỗi lời cầu nguyện cùng nhau; tất cả đều là những ngọn đèn nhỏ âm thầm thắp sáng bước chân nó. Trong từng chi tiết tưởng chừng như bình thường ấy, nó cảm nhận được sự hiện diện âm ỉ nhưng bền bỉ của tình yêu Thiên Chúa là Đấng vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn yêu thương, ngay cả khi nó chưa đủ ngoan, chưa đủ vững vàng.

Nó từng nghĩ học là một phần, còn tu là một phần khác, đó là hai nhịp sống riêng biệt. Nhưng rồi nó hiểu ra: tình yêu với Chúa chính là chiếc cầu nối liền mọi sự. Chính tình yêu đó làm cho việc học không chỉ là tiếp thu kiến thức, mà là mở rộng tâm trí để hiểu hơn về thế giới, về con người và về chính mình để giúp nó phục vụ tốt hơn. Còn đời tu, không phải là chốn ẩn mình, nhưng là một lối sống giữa lòng đời, với một trái tim trọn vẹn dành cho Chúa và cho anh chị em mình. Nó chỉ có một trái tim, một cuộc đời. Và nó hiểu: mình không thể chia đôi cho hai lối đi. Tình yêu đích thực thì không chia phần, tình yêu ấy dành cho Đấng đã gọi nó từ muôn thuở, là cội nguồn của mọi chọn lựa. Việc học giúp nó lớn lên trong hiểu biết. Cộng đoàn giúp nó lớn lên trong đức tin và tình người. Còn tình yêu Thiên Chúa thì âm thầm chảy qua từng khoảnh khắc sống, gắn kết mọi phần đời nó lại thành một. Và giờ đây, khi nhìn lại, nó không thấy một hành trình đơn độc, mà là một dòng sông ân sủng; nơi mỗi giọt nước, mỗi ngả rẽ, mỗi con sóng đều mang dấu vết của một tình yêu trung tín. Có người từng hỏi nó: “Mệt không khi vừa đi học vừa sống tu?” Nó cười, đáp nhỏ: “Mệt chứ, nhưng là cái mệt đáng giá!”. Mỗi ngày, nó vẫn âm thầm thưa với Chúa: “Lạy Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài.” (Tv 39,8)

Nó vẫn đang đi, trên con đường đầy thách thức nhưng cũng chan chứa hy vọng. Dẫu đôi khi nhịp sống có rối ren, nó tin: có Chúa dẫn đường, nó sẽ không lạc.

Mọt – Tiền Tập MTG Vinh